Những nông dân ở miền nam Alabama đã
quen trồng chỉ mỗi một thứ là cây bông (dùng để se chỉ, dệt vải). Một năm kia những con sâu bọ đáng sợ
đã tàn phá cả vùng.
Năm sau những người nông dân đem nhà cửa của họ đi cầm cố
để có tiền và tiếp tục trồng cây bông, hi vọng vào một kỳ gặt hái tốt đẹp. Thế
nhưng khi những cây bông bắt đầu mọc, những con sâu bọ đó lại đến và phá sạch
hầu hết các cánh đồng.
Một số ít người “sống sót” qua hai
năm đó đã quyết định trồng thử một thứ mà trước đây họ chưa từng trồng – cây
đâu phộng. Và kết quả là đậu phộng của họ đã nhanh chóng được thị trường ưa
chuộng, đến nỗi lợi tức của năm đó đủ để cho họ trả hết nợ của hai năm trước..
kể từ đó họ trồng đậu phộng và rất phát đạt.
Và rồi bạn biết những người nông dân
đó đã làm gì không? Họ trích một phần tài sản to lớn của mình để dựng một đài
kỷ niệm ngay giữa trung tâm thành phố ghi công “những con sâu bọ”.
Bởi nếu
không vì những con sâu đó họ sẽ không bao giờ khám phá ra đậu phộng. Họ sẽ mãi
mãi chỉ đủ ăn với nghề trồng cây bông từ thế hệ này qua thế hệ khác.
Chúng ta thường than oán mỗi khi rơi
vào nghịch cảnh. Thế nhưng nghịch cảnh đều có giá trị của nó. Và nếu chúng ta
không bỏ cuộc, không đầu hàng, ngược lại nếu chúng ta coi đó như là những cơ
hội để phấn đấu vươn lên, chắc chắn chúng ta sẽ khám được những giá trị quý
báu.
..............................
P/s:
"Trong thực có hư và trong hư có thực-trong thất bại có ươm mầm cho thành công, trong thành công có hạn sạn báo hiệu thất bại", nghịch cảnh cho ta sức mạnh.
Đến nay tôi mới hiểu tại sao những người làm giàu chính đáng hay đi làm từ thiện. Người giàu đã trải qua những lúc khó khăn nhất trong cuộc đời, trải qua những chọn lựa khắc nghiệt, những khó khăn dườn như không qua khỏi ...người làm giàu chính đáng họ thấu hiểu được nỗi cơ cực khi xuống tận đáy của xã hội nên họ cảm thông với những kẻ sa cơ. Có phải đó là lý do họ làm từ thiện chăng? tôi cho là vậy.