Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013

CHUỖI NGỌC LAM, QUÀ TẶNG TRƯỚC ĐÊM NOEL CỦA TRÁI TIM VỠ!


Ngày cô bé Joan Grace đẩy cửa bước vào tiệm của Pierre Richard thì Pierre là con người cô độc nhất thành phố. Có lẽ hồi ấy các bạn đã được nghe phong phanh câu chuyện đó. Nhưng báo chí không nêu tên mà cũng không kể chi tiết nên hôm nay tôi xin thuật lại tường tận.

Pierre đã được ông nội để lại cho một cửa tiệm bán đồ cổ. Trong cái tủ kính nhỏ xíu anh chất đủ các thứ đồ kỳ cục : vòng, mề đay đeo vào dây chuyền có từ thế kỷ trước, nhẫn vàng, hộp bạc, ngọc thạch hoặc ngà chạm trổ, tượng nhỏ bằng sứ.
 
Buổi chiều, mùa đông hôm đó, một em gái đứng áp trán vào tủ kính, trố mắt ngó kỹ từng vật cổ lỗ đó như muốn kiếm một vật gì. Bỗng em ngững đầu lên, vẻ khoan khoái rồi đẩy cửa bước vào tiệm.

Tiệm tối tăm mà còn bừa bãi hơn mặt tiền nữa. Có những ngăn tủ muốn sập vì chất quá nặng: hộp đựng tư trang, súng lục cũ không còn dùng được nữa, đồng hồ chuông đèn; còn trên sàn thì chất đống nào là giá để củi trong lò sưởi, đờn măng-đô-lin và những đồ cũ kỹ khó mà phân loại được.
 
Pierre ngồi ở sau quầy. Mặc dầu mới ngoài ba mươi mà tóc của anh đã hoa râm. Anh ngó cô bé.
 
Em hỏi :
- Thưa ông, con có thể coi chuỗi ngọc lam bày ở tủ kính không ạ?
Pierre kéo tấm màn, lấy chuỗi ngọc ra đưa cho cô bé xem. Những viên ngọc lam chiếu rực rỡ trong bàn tay xanh xao của anh. Em đỡ lấy, thốt lên lời khen:
- Đẹp quá! Xin ông gói lại thành một gói đẹp cho con.
Pierre lạnh lùng ngó em :
 
- Có ai sai em đi mua hả?
Thưa không. Con mua cho chị Hai con. Chị đã nuôi nấng con từ khi má mất. Đây là lễ Noel đầu tiên chị em con được ở gần nhau. Con muốn tặng chị một món quà đẹp.
Pierre nghi ngờ hỏi :
- Em có bao nhiêu tiền?

Em mở khăn tay ra, đổ lên bàn một nắm bạc xu, bảo :
- Con đã đập con heo của con ra đấy.
Pierre Richard ngó em, vẻ trầm tư. Rồi anh ý tứ cầm chuỗi ngọc lên, sợ em trông thấy giá tiền. Nói thẳng cách nào cho em biết được? Cặp mắt xanh đầy tin tưởng của em gợi cho anh nhớ lại vết thương lòng thời trước.

Quay lưng lại em, anh bảo :
- Em đợi một chút nhé.
Rồi vừa lúi húi làm một việc gì đó, anh vừa quay lại hỏi:
- Em tên gì?
- Thưa, Joan Grace.

Khi quay lại thì trong tay anh đã cầm một gói nhỏ bao bằng giấy lụa đỏ và cột bằng một băng lụa màu xanh lá cây. Anh đưa cho em bé và bảo:
- Này, coi chừng em đừng đánh rơi nhé.

Em Joan mỉm cười rạng rỡ, chạy vụt về nhà. Anh nhìn theo, một nỗi buồn mênh mông dâng lên trong lòng. Em nhỏ đó và chuỗi ngọc lam khêu gợi lại một vết thương lòng không bao giờ lành hẳn của anh. Tóc em vàng như lúa chín, mắt em xanh như nước biển; mới mấy năm trước, anh đã yêu một thiếu nữ cũng có mớ tóc đó, cặp mắt đó. Chuỗi ngọc đã tính để tặng nàng.
 
Nhưng một chiếc cam nhông trượt bánh trên con đường trơn trợt một đêm mưa đã làm tiêu tan ước mơ.
 
Từ đó anh sống cô độc, ôn lại hoài nỗi khổ tâm. Anh ân cần lễ độ tiếp khách, nhưng ngoài công việc ra, anh thấy đời trống rỗng vô nghiõa một cách khủng khiếp. Lầm lì, không giao thiệp với ai, anh rán quên mà không quên được, nỗi thất vọng như sương mù cứ mỗi ngày mỗi dày đặc.
 
Cặp mắt xanh của em Joan Grace gợi cho anh hình ảnh người yêu. Vào dịp lễ này, khách hàng tới đông, ai cũng bộc lộ niềm vui làm cho anh càng đau lòng. Khách qua đường bước vào tiệm, chuyện trò, sờ mó các món đồ, trả giá lăng xăng. Đêm Noel đã khuya rồi, khi người khách cuối cùng bước ra, Pierre Richard thở phào nhẹ nhàng. Thôi thế là qua được năm nay. Nhưng anh đã lầm.
 
Cửa thình lình mở ra, một thiếu nữ xông vào. Anh thấy nhói ở tim: thiếu nữ có vẻ mặt quen quen nhưng anh không nhớ rõ đã gặp ở đâu, hồi nào. Tóc cô vàng hoe, mắt xanh thăm thẳm. Cô im lặng lấy trong túi xách ra một gói nhỏ bao vội vàng một thứ giấy lụa đỏ, lại có cả cái băng lụa màu xanh lá cây đã mở ra rồi. Và những viên ngọc lam chiếu rực rỡ trên bàn:
- Chiếc chuỗi ngọc lam này có phải của tiệm ông không?
 
Pierre ngước mắt lên nhìn cô, nhẹ nhàng trả lời:
- Phải.
- Phải ngọc thật không?
- Nhất định rồi. Không phải thứ ngọc quý nhất nhưng ngọc thật đó.
- Ông có nhớ đã bán cho ai không?
- Bán cho một cô bé. Tên em là Joan. Em mua để tặng quà Noel cho chị Hai của em.
- Giá bao nhiêu?
 
Pierre nghiêm mặt đáp:
- Tôi không khi nào nói giá tiền khách hàng đã trả cho tôi.
- Em Joan chỉ có ít đồng tiền tiêu vặt làm sao em có đủ tiền mua chuỗi ngọc này?
Trong lúc đó, Pierre vuốt kỹ lại tờ giấy lụa, gói lại chuỗi ngọc. Anh bảo :
- Em đã trả đắt hơn hết thảy các người khác. Có bao nhiêu tiền em đưa tôi hết.
 
Hai người làm thinh. Cửa hàng bỗng tĩnh mịch lạ thường. Tiếng chuông từ một giáo đường ở gần đó bắt đầu đổ, văng vẳng đưa lại. Cái gói nhỏ đặt trên bàn, vẻ thắc mắc dò hỏi trong cặp mắt thiếu nữ và cảm giác hồi sinh kỳ dị dồn dập dâng lên trong lòng Pierre, tất cả những cái đó đều là do tình yêu của một em nhỏ.
 
- Nhưng sao ông lại làm như vậy?
Pierre vừa đưa gói nhỏ đó cho cô vừa trả lời :
- Hôm nay là ngày Noel. Tôi bất hạnh không có ai để tặng quà. Cô cho phép tôi đưa cô về nhà và chúc cô một lễ Noel vui vẻ với gia đình nhé!
 
Thế là trong tiếng chuông đổ hồi, giữa một đám đông vui vẻ, Pierre Richard và một thiếu nữ mà anh chưa biết tên, cùng nhau bước qua một ngày mới đem lại nguồn hy vọng tràn trề trong lòng mọi người.

Nguyễn Quốc Thoại 
(Tác giả Fulton Oursler, nguồn VNthuquan.net) 

Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013

LỜI TẠM BIỆT: "BA CHÚC CON ĐỦ"

 
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại mất nhiều thời gian của cuộc đời mình ở các sân bay đến thế .Tôi vừa thích lại vừa ghét việc đó!?!! Tôi thích được ngắm nhiều người. Nhưng đó cũng là lý do tôi ghét: phải nhìn mọi người "chào" và "tạm biệt". Nó làm tôi xúc đông đến phát mệt.
Cho nên, mỗi khi gặp 1 thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn thường ra sân bay thành phố nhìn mọi người "tạm biệt". Để tôi thấy rằng mình vẫn hạnh phúc khi không phải nói lời chia tay với những người thân yêu của mình. Nhìn mọi người cố níu kéo nhau, khóc... tôi cảm thấy mình còn rất nhiều điều quý giá khác.
Những gia đình, những người yêu nhau cuối cùng cũng phải xa cách, nhìn họ sải rộng cánh tay để nắm tay nhau, cho đến khi chỉ còn 2 đầu ngón tay của 2 người chạm vào nhau... đó là những hình ảnh mãi mãi nằm trong tâm trí tôi.
Và tôi cũng học được nhiều điều từ những giây phút "tạm biệt " đấy.
 
Có 1 lần, tôi nghe loáng thoáng tiếng 2 cha con đang bên nhau trong những phút giây cuối cùng. Họ ôm nhau và người cha nói: "Ba yêu con, ba chúc con đủ". Rồi cô gái đáp lại: "Con cũng yêu ba rất nhiều và chúc ba đủ".
Và cô gái quay đi, tôi thấy người cha cứ đứng nhìn theo, thấy ông ấy muốn và cần khóc. Tôi lại gần, nhưng lại không muốn xen vào giây phút riêng tư của ông ấy nên không nói gì. Bỗng ông quay lại chào tôi và:
- Đã bao giờ anh nói lời tạm biệt với 1 người, và biết rằng mãi mãi không gặp nữa?
 
- Xin ông cho tôi hỏi, có phải ông vừa vĩnh biệt với con gái ông? Tại sao vậy?
-Tôi già rồi, mà con tôi sống cách tôi đến nửa vòng trái đất - Người cha nói - Thực tế, tôi biết lần sau con tôi quay về đây nhưng lúc đó có thể tôi đã mất.
- Khi tạm biệt con gái ông, tôi nghe ông nói: "Ba chúc con đủ". Tôi có thể biết điều đó có ý nghĩa gì không?
Người cha già mỉm cười:
- Đó là lời chúc gia truyền của gia đình tôi, đã qua nhiều thế hệ rồi - Nói đoạn ông dừng lại, ngước nhìn lên cao như thể cố nhớ lại từng chi tiết, và ông cười tươi hơn - Khi tôi nói: "Ba chúc con đủ", tôi muốn chúc con gái tôi có cuộc sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được nó.

Rồi ông lẩm nhẩm đọc:
"Ba chúc con đủ ánh sáng mặt trời để giữ cho tâm hồn con trong sáng. Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn sống. Ba chúc con đủ những nỗi đau để biết yêu quý cả những niềm vui nhỏ nhất. Ba chúc con đủ những gì con muốn để con hài lòng. Ba chúc con đủ mất mát để con yêu quý những gì con có. Và ba chúc con đủ lời chào để có thể vượt qua được lời "tạm biệt" cuối cùng.
Ông khóc và quay lưng bưóc đi.
 
Tôi nói với theo "Thưa ông, tôi chúc ông đủ"
 
Và các bạn, khi các bạn đã đọc xong mẩu chuyện này, tôi cũng chúc các bạn như vậy. Chúc chúng ta đủ.
(theo VNthuquan.net)
Nguyễn Quốc Thoại

Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013

CÁ CHÉP VƯỢT VŨ MÔN HÓA RỒNG

 

Chuyện kể rằng có một cửa biển Rồng, ở đó có một Vũ Môn, bất kỳ một chú cá chép nào có thể vượt qua Vũ Môn đều có thể hóa thành rồng. Trong vòng nhiều năm, rất nhiều cá chép đã thử sức, nhưng tất cả đều chỉ trầy vi tróc vẩy mà không con nào hóa được thành rồng. Ức quá, tất cả cá chép mới kéo nhau đến gặp Long Vương xin hạ Vũ Môn thấp xuống chứ nếu không thì không cá chép nào muốn... hóa rồng nữa. 

Sau một hồi tranh luận, Long Vương đồng ý hạ Vũ Môn xuống thấp để tất cả cá chép đều có thể nhảy qua dễ dàng. Thế là, tất cả cá chép đều được hóa thành Rồng.

Lúc đầu, bọn cá chép rất hân hoan vui sướng vì cuối cùng cũng đã được hóa thành rồng. Nhưng sau một thời gian, chúng nhìn nhau và tự hỏi vậy rốt cuộc làm rồng khác làm cá chép ở điểm nào, và không con nào có thể trả lời được vì tất cả chúng đều như nhau.

Chúng kết luận là làm rồng cũng chẳng có gì thú vị hơn làm cá chép. Thế là chúng lại kéo đến kiện Long Vương lừa chúng mất công mất sức vượt Vũ Môn để hóa rồng trong khi làm rồng chẳng khác gì làm cá chép.

Lúc này, Long Vương cười thật to một tiếng vào bảo chúng rằng:

"Thật ra các người chưa kẻ nào hóa thành rồng cả. Vũ Môn mà các người nhảy qua dễ dàng đó là Vũ Môn giả. Thấy bọn ngươi ... thay vì nỗ lực cố gắng .... thì lại đến gặp ta kêu ca, cho nên ta đã dùng phép thuật che đi Vũ Môn thật, và dựng lên Vũ Môn giả ấy cho bọn người thỏa nguyện. Chứ còn Vũ Môn thật được tạo thành bởi linh khí của trời đất, đừng nói là ta, ngay đến Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng không hạ thấp xuống cho các ngươi được.

Ta muốn tất cả các ngươi học một bài học đó là:

"Nếu tất cả cá chép đều thành rồng dễ dàng, thì rồng rốt cuộc chỉ là một tên gọi khác của loài cá chép các ngươi mà thôi.

Các người muốn biết Rồng thật sự khác cá chép thế nào thì chỉ có một cách là - hãy quyết tâm bằng mọi giá vượt qua Vũ Môn thật. Khi đó, ai chỉ là cá còn ai là Rồng thì các ngươi sẽ tự khắc nhìn ra ngay.

Thế là kể từ đó trở đi, tất cả cá chép đều mang trong mình mơ ước hóa Rồng. Một số cá chép thử vài lần rồi bỏ cuộc. Một số khác cứ đâm đầu nhảy qua Vũ Môn nhiều lần cho đến khi kiệt sức rồi chết. Nhưng cũng có một số cá chép sau vài lần thất bại, đã biết kiên trì luyện tập và biết tìm cách lợi dụng sức gió cùng những con sóng to để vượt được Vũ Môn, và rồi hóa Rồng.

Rồng bay vút lên cao tung hoành trong mây, rồi lại lao xuống biển sâu vẫy vùng thỏa thích, tự do không gì sánh bằng.

Rồng kêu mưa gọi gió mang đến mùa màng tốt tươi cho loài người. Rồng trở thành biểu tượng của sức mạnh, quyền uy và sự cao quý. Rồng xuất thân từ cá chép nhưng Rồng chắc chắn không còn là một chú cá chép tầm thường sống ở một góc sông nho nhỏ nữa.

P/s: Để kết lại câu chuyện này, tôi chỉ muốn chia sẻ một điều:

"Tất cá chép đều có thể hóa rồng nhưng không phải con nào cũng sẽ vượt qua được Vũ Môn.
Tương tự như thế - Thành Công dành cho tất cả mọi người. Thành công không phải là một đặc quyền và đặc lợi của riêng bất kỳ một ai. 

Tất cả chúng ta đều có thể thành công, nhưng không phải tất cả mọi người đều sẽ thành công, vì chỉ có những người thật sự nỗ lực và biết cách đầu tư vào bản thân mình mới có thể “ hóa Rồng ”.


Nguyễn Quốc Thoại sưu tầm.

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

ĐÔI MẮT NGƯỜI MẸ VÀ SỰ ÂN HẬN MUỘN MẰN !


Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.

Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng.
Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến.
Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”.

Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.

Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ.Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.

Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore.Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.

Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ.Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài.

Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?

Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác.

Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ.

Mấy người hàng xóm nói mẹ đã mất vài ngày trước đó,không thân nhân nên sở an sinh xã hội đã lo an táng chu đáo.

Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:

“Con yêu quý,Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi.Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.
 
Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ.Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con.
 
Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..
 
Mẹ yêu con lắm,
 
Mẹ…”

Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013

CÂU CHUYỆN: MƯỢN SỨC MẠNH TẠO UY THẾ !!!??

CHUYỆN RÙA VOI VÀ HÀ MÃ


Một hôm rùa gặp voi, voi ta đang rống lên “ Hãy tránh khỏi đường đi của tớ, con vật yếu đuối kia – tớ có thể dẫm lên cậu đấy!”

Rùa không sợ và vẫn nằm tại chỗ, vì thế voi dẫm lên nó, nhưng không thể dẫm nát nó. “ đừng khoác lác, voi ạ tớ cũng khỏe ngang với cậu đấy!” Rùa nói, nhưng voi chỉ cười to. Thế là rùa đề nghị với voi tới ngọn đồi của nó vào sang ngày hôm sau.



Hôm sau, trước khi mặt trời lên, rùa chạy xuống đồi tới bờ sông, ở đó nó gặp hà mã đang trên đường quay xuống nước sau chuyến ăn đêm. “ này hà mã, có muốn chơi trò kéo co không ? Tớ cá là tớ cũng khỏe không kém gì cậu,” rùa nói, hà mã bật cười trước ý tưởng lạ lung này, nhưng đồng ý. 



Rùa chuẩn bị một sợi dây thừng dài và bảo hà mã ngậm nó vào cho tới khi rùa la lên “Nào!” Thế rồi rùa chạy ngược lên đồi tìm thấy voi, lúc này đang nóng ruột. Nó đưa cho voi đầu kia sợ dây thừng và bảo,” khi tớ la lên “Nào!” thì hãy kéo nhé và cậu sẽ thấy ai trong chúng ta là kẻ mạnh hơn.”



Rồi nó lại chạy xuống quãng giữa con đường lên đồi nơi mà nó không bị nhìn thấy và hét to: “Nào!”. Voi và hà mã kéo, kéo mãi, nhưng không bao giờ làm cho phía kia nhúc nhích – chúng khỏe ngang nhau.



Cả hai đồng ý rằng rùa cũng khỏe không thua gì chúng. Đừng bao giờ làm điều gì mà kẻ khác có thể làm thay cho bạn. Rùa để cho những kẻ khác thực hiện công việc của mình trong khi nó tạo được uy tín.


Nguyễn Quốc Thoại (Sưu tầm từ anh Trần Tùng Dương, một người bạn, người anh)


Thứ Tư, 6 tháng 2, 2013

CẠM BẨY CỦA BẦY SÓI HOANG



"Người Eskimo đã săn chó sói như thế nào trong vùng băng giá và lạnh cóng của Bắc Cực?” là một câu hỏi đã làm nhiều người dày công suy nghĩ để tìm câu trả lời.

Những người Eskimo lấy các lưỡi dao thật bén đem nhúng vào máu động vật, sau đó họ mang ra ngoài trời cho đóng băng lại. 

Họ làm như vậy nhiều lần để càng lúc lớp băng càng dày thêm, đến một thời điểm mà lớp băng bằng máu bên ngoài hoàn toàn che dấu lưỡi dao bên trong. 

Tối đến họ găm cán dao xuống tuyết. Những con chó sói đánh hơi được mùi máu của thú rừng từ lưỡi dao và mon men đến. Chúng bắt đầu liếm những lớp băng bằng máu đó, càng lúc càng hăng say hơn với tất cả những sự thèm thuồng. 

Cho đến một lúc những lớp băng bên ngoài lưỡi dao đã tan chảy hết và chạm đến lưỡi dao. Khi liếm những lưỡi dao, lưỡi của những con chó sói bị đứt và máu chảy ra, nhưng chúng lại tưởng đó là máu của thú rừng nên càng liếm hăng say hơn. Càng chảy máu thì nó càng khát, và càng khát thì nó lại càng liếm … 

Sáng hôm sau, những người Eskimo chỉ việc đi thu lượm xác của những con chó sói nằm chết bên cạnh những lưỡi dao đó. 

Cái bên ngoài cạm bẫy bao giờ cũng rất hấp dẫn và thật quyến rũ.

....................
Đừng để vẻ hấp dẫn và hào nhoáng bên ngoài đánh gục bạn, đó là lời nhắn qua câu chuyện này. Hãy quan sát và thận trọng, vì đó là biểu hiện của sự khôn ngoan.

.................................
Nguyễn Quốc Thoại